Chương 16

Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp

8.507 chữ

11-05-2023

Câu lạc bộ mà Thẩm Đạt giới thiệu cho hắn là do anh họ Thẩm Đạt kết hợp với vài người bạn cùng nhau mở. Lầu một và phía sau là sân bóng, lầu hai là phòng tập thể thao. Lãng Yên chủ yếu dạy trẻ con chơi bóng rổ. Anh họ Thẩm Đạt là Lục Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy Lãng Yên, nói, “Thẩm Đạt nhắc tới cậu rất nhiều, hôm nay rốt cuộc gặp được rồi.”

Lãng Yên còn thực khách khí trả lời, “Em cũng thường xuyên nghe Thẩm Đạt nhắc tới anh.”

Lục Tiêu vỗ Lãng Yên một cái. Lãng Yên xem như đã được tuyển vào. Lục Tiêu còn nói có một người khác cũng dạy bóng rổ cho bọn trẻ, cho nên sẽ tận lực thu xếp thời gian thích hợp cho Lãng Yên.

Trên đường về, Lãng Yên vòng tới phố chợ mua đồ ngọt và ít nguyên liệu nấu ăn. Vừa thấy Lãng Yên về, Tần Sanh liền tiến lên nhận lấy túi đồ.

“Lát nữa tớ đi nấu cơm, bánh kem này, nếu đói bụng cậu ăn trước đi.”

Lãng Yên dặn dò xong liền vào bếp, Tần Sanh cũng đi theo xem. Hắn bận rộn, cậu như cái đuôi nhỏ đi theo sau mông hắn, lại hỏi, “Nhận việc được rồi sao?”

Lãng Yên không quay đầu lại, “Ừm, đã chốt rồi.”

Tần Sanh ghé vào cửa bếp, “Vậy, vậy vậy khi nào đi đi làm?”

“Cuối tuần đi, cuối tuần tớ không có tiết.”

Lãng Yên bỏ đồ đạc xuống, đến trước mặt Tần Sanh, chọc chọc cái trán cậu, “Đừng ở chỗ này vướng víu, cứ ra ngoài vẽ đi.”

Tần Sanh sờ trán, “Hôm nay vẽ vẽ vẽ xong rồi.”

“Vậy làm chuyện khác đi.”

Tần Sanh vẫn không chịu đi. Lãng Yên đành nói, “Ăn vạ không đi à, tớ biết chồng cậu rất đẹp trai, mới tách ra một chút đã không nỡ rồi.”

Tần Sanh bị hắn nói đến đỏ cả tai, ôm khung cửa nói, “Đúng đúng là có chút nhớ nhớ.”

Lãng Yên còn chưa kịp khoe khoang, Tần Sanh lại nói, “Thật thật ra nhớ ra là Trần Uyên sư sư huynh bảo tớ cuối tuần sang ăn ăn cơm.”

Lãng Yên nghe đến tên Trần Uyên, cả người liền xù lông, “Không được.”

“Nhưng nhưng nhưng tớ muốn cảm cảm ơn anh ấy.”

Quả thật không chỉ Tần Sanh mà chính hắn cũng nên biết ơn người này. Nhưng tưởng tượng đến vụ Tần Sanh lén gặp anh ta sau lưng mình, tuy rằng là để làm quà sinh nhật cho mình, hắn vẫn rất không muốn để cho hai người này tái ngộ lần nào nữa. Tần Sanh nói tiếp, “Sư huynh đã đã đã có bạn gái.”

Lãng Yên không chịu nổi Tần Sanh năn nỉ ỉ ôi, hơn nữa chính mình có chút vô lý, đành đồng ý để Tần Sanh sang đó ăn. Tần Sanh lắc đầu, “Chúng ta cùng cùng đi.”

Lãng Yên không vui, nhưng thấy Tần Sanh vẻ mặt chờ mong nhìn mình, liền nói không nên lời từ chối nữa. Thứ sáu, bọn họ sang chỗ Trần Uyên ăn cơm. Lúc bọn họ đến, Cù Nghiên Lâm đã làm cơm xong, đang ngồi chờ sẵn rồi, không khí trên bàn cơm không tính là hòa hợp cho lắm. Trần Uyên nghiền ngẫm nhìn Lãng Yên, Lãng Yên cũng nhìn lại đầy địch ý. Tần Sanh cũng không cảm thấy có gì lạ, Cù Nghiên Lâm lại nhìn không được, “Hai người đủ chưa hả?”

Trần Uyên phụt cười, “Trách anh gì chứ! Anh giúp Tần Sanh theo đuổi cậu ta, giờ hai người họ ở bên nhau, cậu ta còn tỏ vẻ không thích anh như vậy.”

Tần Sanh vẻ mặt vô tội nhìn Lãng Yên, “Cậu với sư huynh có có xích mích.”

Lãng Yên ngực đau, có đôi khi giống như não của Tần Sanh không online. Trần Uyên cười càng lớn hơn, Lãng Yên hết cách, đành thu hồi địch ý, dù sao cũng nên cảm tạ Trần Uyên, “Cảm ơn sư huynh.”

Trần Uyên làm bộ đại nhân không chấp tiểu nhân: “Aizz, cậu đừng có bắt nạt Tần Sanh là được.”

Lãng Yên ngày hôm sau phải đến câu lạc bộ, Tần Sanh chưa dậy, hắn đã ra cửa.

Lãng Yên phụ trách 8 bé trai. Mấy đứa này mới nghe nói đổi huấn luyện viên mới đã không vui, bởi vì ông thầy trước rất lợi hại. Ban đầu, Lãng Yên nói cái gì bọn nó đều không nghe, thầy phân công đi luyện tập bọn nó cũng không làm, Lãng Yên cũng không khó chịu. Hắn dù sao đã có kinh nghiệm đối phó bọn trẻ con, chính hắn có một đứa em họ. Kết thúc giờ học, Lãng Yên nói, “Ngày mai dạy các em một chút kỹ xảo rất vui.”

Dù sao cũng là trẻ con, vừa nghe thấy thầy nói không phải học, mắt bọn nó liền tỏa sáng lòe lòe.

Về đến nhà, Tần Sanh còn đuổi theo Lãng Yên hỏi hắn đi làm thế nào, Lãng Yên nói, “Làm việc này xong chắc về sau tớ sẽ không bao giờ thích trẻ con nữa. Có một đứa như cậu là đủ rồi, càng đông càng phiền.”

Tần Sanh nói thầm một câu, “Thành thành niên rồi, tớ sắp không không phải trẻ con nữa.”

Lãng Yên ôm Tần Sanh, bàn tay mó vào trong quần áo cậu, “Ừm, để tớ sờ xem có phải trưởng thành rồi không.”

Lưu manh!

Chủ nhật, mấy đứa nhóc bị chiêu thức đẹp mắt của Lãng Yên làm cho tâm phục khẩu phục, chỉ một giây sau đã biến thân thành một lũ mèo dính người. Lãng Yên bảo bọn nó nghỉ giải lao, bọn nó còn bám đuôi Lãng Yên không thôi, “Thầy, vừa nãy động tác của thầy thật ngầu.”

Thuận tay nó liền dâng đồ uống vừa mua lên cho Lãng Yên. Hắn cảm thấy có chút đắc chí, liền vừa uống vừa nói, “Ừ, chăm chỉ luyện tập, ngoan một chút, về sau thầy dạy cho mấy chiêu còn ngầu hơn.”

Lúc nghỉ giải lao, Lãng Yên đến sân trước một chút, thấy Lục Tiêu giờ mới tới, liền hô một tiếng, “Anh Tiêu.”

Lục Tiêu cười, “Sao rồi, dạy trẻ con quen chưa? Bọn nó ghê lắm đó.”

“Cũng được.”

Lục Tiêu hỏi thêm vài câu, mấy đứa trẻ con đã chạy tới tìm hắn, “Thầy ơi nghỉ xong rồi.”

Lãng Yên chào Lục Tiêu rồi đi cùng bọn nó vào sân tập.

Tần Thư Dư mới vừa đi vào câu lạc bộ này đã thấy Lãng Yên bị một đám con nít vây quanh. Cô gái lễ tân gọi Tần Thư Dư một tiếng, “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tập gym sao?”

Tần Thư Dư lấy lại tinh thần, “Đúng vậy, làm thẻ cho tôi.”

Lễ tân nhiệt tình làm thủ tục, Tần Thư Dư lại nhịn không được hỏi thăm, “Cái người vừa rồi đó… bị mấy đứa trẻ con vây quanh đó, cũng là PT ở đây à??”

Lễ tân đưa thẻ cho Tần Thư Dư, “Lãng Yên sao, là một huấn luyện viên mới tới, đẹp trai thật.”

“Hắn dạy môn gì?”

“Dạy trẻ em chơi bóng rổ.”

Tần Thư Dư có chút thất vọng, lại nói, “Hắn ở lầu một, phòng tập gym ở lầu hai.”

Tần Thư Dư đi lầu hai, thấy được huấn luyện viên của mình, càng thêm thất vọng.

Qua mấy ngày, Tần Thư Dư cứ tan học là tới câu lạc bộ, luôn hỏi Lãng Yên có tới không. Lễ tân nói Lãng Yên vẫn là học sinh, chỉ cuối tuần mới dạy. Tần Thư Dư vốn dĩ không phải thật sự muốn tập gym, lúc trước chỉ là nhất thời hứng lên. Nếu Lãng Yên không đến, cô ta cũng không có hứng, liền bỏ về nhà.

Từ Dương có bạn gái, mời cả mấy anh em ký túc xá ăn cơm để ra mắt. Tần Sanh tới câu lạc bộ chờ Lãng Yên tan tầm để cùng đi.

Tần Thư Dư xin phép huấn luyện viên cho nghỉ giải lao, từ lầu hai đi xuống. Lúc này Lãng Yên đã chuẩn bị tan tầm. Cô ta chưa thấy Lãng Yên, nhưng lại thấy Tần Sanh đang ngồi trên ghế chờ mà nghịch điện thoại.

Lãng Yên nhìn đồng hồ, nói bọn nhỏ hôm nay cho về sớm. Hắn tới sân trước, liếc một cái đã thấy cậu, liền gọi, “Tần Sanh.”

Tần Sanh ngẩng lên, thấy cả hắn đang đi ra lẫn Tần Thư Dư đang đứng ở cầu thang. Tần Thư Dư cũng nhìn cậu, theo bản năng hỏi, “Sao mày lại ở đây?”

Nghe giọng điệu kém thân thiện của Tần Thư Dư, Lãng Yên nhíu mày hỏi Tần Sanh, “Người quen à?”

Tần Sanh trả lời, “Đó là…”

“Không quen, anh tên Lãng Yên đúng không, xin chào, em là Tần Thư Dư.”

Tần Thư Dư, hắn nhớ rõ cái tên này, là em cùng cha khác mẹ của Tần Sanh. Hắn nhìn cô ta một cái, không đáp, quay đầu nói với Tần Sanh, “Đi thôi, bọn họ đang chờ chúng ta tới ăn.”

Tần Thư Dư không ngờ mình lại bị Lãng Yên trực tiếp ngó lơ. Xem ra Tần Sanh hẳn là quen biết Lãng Yên. Nhưng Tần Thư Dư không muốn hạ mình đi hỏi cậu về hắn.

Mãi đến khi cơm nước xong, tâm trạng của Lãng Yên vẫn thật không xong. Tuy mấy anh em không ai phát hiện, nhưng Tần Sanh lại nhận ra được. Chỉ là cậu không biết Lãng Yên đang bực mình cái gì.

Lãng Yên kéo Tần Sanh về nhà, càng đi càng nhanh, Tần Sanh chỉ có thể chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi kịp. Cậu muốn gọi Lãng Yên nhưng lại sợ hắn tức giạn. Lãng Yên cũng không biết mình tức cái gì, mãi đến khi Tần Sanh đứng không vững ngã vào người hắn, hắn mới dừng lại. Tần Sanh túm góc áo hắn, “Lãng Yên, cậu đừng đừng nóng giận.”

Lãng Yên đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Sanh. Đúng vậy, mình vì sao phải tức giận với Tần Sanh? Tần Thư Dư bắt nạt Tần Sanh, sao lại phải cáu với cậu chứ?

Vì sao, bởi vì chính hắn còn không nỡ nói một câu nặng lời, người khác dựa vào cái gì dám khinh thường cậu? Ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, “Không phải cáu với cậu, tớ tự bực chính mình thôi.”

Lãng Yên nắm tay Tần Sanh áp lên má mình, “Cậu hôn tớ một chút tớ sẽ không bực nữa.”

Lãng Yên nói vậy vốn dĩ chỉ để cho Tần Sanh bớt lo, hơn nữa tính Tần Sanh thẹn thùng như vậy nên hắn cũng không trông chờ gì, nào ngờ Tần Sanh lại nhón chân lên ôm cổ hắn, hôn một cái.

Tần Thư Dư về sau vẫn sẽ còn gặp, dù sao cũng là khách hàng của câu lạc bộ. Nhưng Lãng Yên phần lớn thời gian đều bận dạy trẻ con, Tần Thư Dư nhiều lần muốn đến gần, hắn đều quay đầu tránh đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!